Khi anh nói, trong giọng nói trầm thấp có một sự dịu dàng khó tả.
Trong lòng Mạnh Nghiên Thanh bỗng chốc tuôn trào cảm xúc khác thường, trên mặt cũng vô thức trở nên ửng đỏ, cô cười khẽ nói: “Chẳng có thành ý gì cả!”
Có chút oán trách nhưng giọng điệu rất mềm mại, mềm đến mức có thể nhỏ ra nước.
Lục Tự Chương: “Nghe lời, tài xế đến đón thì em cứ lên xe, anh ấy sẽ đưa em tới.”
Mạnh Nghiên Thanh cũng không còn cách nào khác: “Vâng, được rồi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây