Dường như có một sợi dây im lặng trong không khí, đã bị kéo căng đến cực hạn.
Sau khi hết sức kiềm chế, Lục Đình Cấp cuối cùng cũng nói với giọng căng thẳng khác thường: “Tôi biết người trong tấm ảnh đó là mẹ của tôi, ở phía sau bức ảnh đó có chữ của cha tôi.”
“Cho nên vì sao chị lại giống với mẹ tôi đến thế, mẹ đã không còn ở thế gian này nữa, bà ấy đã đi rồi, từ rất nhiều năm về trước… Vậy nên chị, chị rốt cuộc là ai…”
Mạnh Nghiên Thanh nhìn bộ dáng không nói nên lời của cậu, ánh mắt cũng dần dần trở nên ươn ướt.
Cô nghĩ mình nên dùng một phương thức không quá gây bất ngờ để nói cho cậu biết.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây