Viện trưởng Ninh nghiêm mặt nói: “Tiểu Mạnh, bây giờ ngành trang sức đá quý trong nước hoàn toàn trống rỗng, việc giáo dục và đào tạo ngành trang sức đá quý càng hoang phế. Mục đích của Học viện địa chất chúng ta là muốn sáng lập cơ sở nghiên cứu và giảng dạy về trang sức đá quý đầu tiên ở Trung Quốc. Lúc này, còn quan tâm mấy cái quy định kia làm gì, đương nhiên là phải dùng người tài, còn về mấy thứ như bằng cấp kinh nghiệm, trong nước cũng đâu có người nào có kinh nghiệm nhiều năm trong việc thiết kế cho sức đá quý đâu? Cho nên lúc này, không cần phải bám vào khuôn mẫu mà bỏ lỡ những tài, chỉ cần cô có năng lực thì cô có thể làm!”
Mạnh Nghiên Thanh: “…… Giáo sư à, chuyện này không đùa được đâu.”
Cô tới đây để học tập, không phải là để dạy học, cô cũng không có nhiều sức lực để dạy người khác.
Cô giải thích: “Ông bảo tôi làm giảng viên, tôi cũng không biết phải dạy những gì, không có sách tài liệu, không có giáo án, tôi lại không có kinh nghiệm bằng cách gì thuyết phục, không bột đố gột nên hồ, thấy tôi ra trước mặt học sinh, chẳng phải là đang đợi tôi làm mất mặt xấu hổ hay sao?”
Đây chẳng khác gì lừa dối cả, những học sinh đó sẽ tức giận khiếu nại cô?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây