Trong khoảng cách mà lông mi của hai người gần như chạm vào nhau, cuối cùng Lục Tự Chương cũng mở miệng, giọng điệu lạnh lùng, thần thái bình tĩnh, anh từng chữ từng chữ tố cáo cô: “Mạnh Nghiên Thanh, “Mạnh Yên Thanh, em chính là vô lương tâm, em chính là vô tâm vô phế, em chính là một kẻ lừa đảo! Em từ nhỏ đã dạy anh phải lịch lãm, phải dịu dàng, phải có phong độ với phụ nữ, phải cười nhiều với người khác, em nói em chỉ thích như vậy, em không thích những người đàn ông không tôn trọng phụ nữ!”
“Tất nhiên là anh nghe lời em, anh nghe lời em trong mọi chuyện, anh cố gắng kiềm chế bản thân, khiến bản thân trở nên dịu dàng, trở nên lịch lãm, khiến bản thân tôn trọng tất cả phụ nữ, kết quả bây giờ em lại nói anh đối xử quá dịu dàng quá quyến rũ, em ghét anh thu hút phụ nữ! Mọi chuyện đều là em nói, anh không phải đều nghe lời em sao, em muốn anh thế nào thì thế ấy, em còn muốn anh làm gì nữa!”
“Anh chính là con chó mà em huấn luyện, em ném cho anh một khúc xương anh vồ lấy, bây giờ chê anh già rồi, thì đá anh sang một bên?”
Anh nói tới đây, mặt mày đều hiện lên sự phẫn hận: “Em tưởng anh không biết sao? Khi chúng ta ở bên nhau, em đã ăn ở hai lòng, xung quanh có mấy người đàn ông thầm thương trộm nhớ em đúng không? Nếu không phải anh đủ tàn nhẫn, em còn chưa chắc đã tốt với ai! Năm đó, anh chàng Tôn Ngạn Nhất đó, em có cho anh ta ôm không? Có nắm tay không? Anh ta có hôn em không? Còn cậu nhóc Ninh Nhược kia, lúc chúng ta kết hôn, mắt cậu ta đỏ hoe, em có quan hệ với cậu ta không?”
Mạnh Nghiên Thanh nhìn anh như vậy, nhất thời không nói lên lời: “Anh lật loại nợ cũ này? Vậy thì em sẽ liệt kê mười tám người phụ nữ từng thầm thương trộm nhớ anh!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây