Cổ áo sơ mi rất tùy ý khoát ở nơi đó, để lộ đường nét sắc sảo của cằm và hầu kết, mà xuống chút nữa, trên lồng ngực săn chắc rõ ràng, là từng dấu vết nhìn thấy mà giật mình - - cô cắn.
Tóc ngắn của anh đen như mực, hơi rối, mí mắt mỏng khẽ nâng lên, nhìn cô ấy chằm chằm.
Không khí trong phòng dường như ngưng đọng, những sợi dây vô hình bị kéo căng.
Mạnh Nghiên Thanh khẽ cử động đôi môi khô khốc, muốn nói gì đó, nhưng lại không nói ra.
Thật lâu sau, cuối cùng Lục Tự Chương cũng lên tiếng: “Nghiên Thanh, em bị mộng du à? Vừa nãy ngủ ngon lành mà, sao lại chạy đến đây?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây