Sau mười giây im lặng, Lục Tự Chương cuối cùng cũng lên tiếng: "Tôi muốn nói với chị, trong mắt tôi, chị vẫn luôn là nhân viên của khách sạn thủ đô, chúng ta có chút liên lạc trong công việc, tôi giúp chị chỉ coi chị như một người cùng hợp tác, trừ việc này ra, đối với tôi chị không còn ý nghĩa nào khác?."
Anh dừng một chút, nói tiếp: "Dựa theo tiền đề này, chị không có tư cách hỏi tôi loại câu hỏi này, tôi cũng không cần phải trả lời loại câu hỏi này. Phần lớn tình huống, tôi sẽ lịch sự với phụ nữ, nhưng điều đó không có nghĩa là bất kỳ người phụ nữ lạ nào cũng có thể vội vã đến gặp tôi và hỏi tôi tại sao."
Anh cười lạnh một tiếng: “Càng không có nghĩa là chị có đủ tư cách để làm ra chuyện gì tổn hại đến vợ tôi."
Anh khinh thường nhìn chị ta: "Về phần so sánh với vợ tôi, chị có xứng không, chị có xứng không? Từ trong ra ngoài, chị xứng đáng để so sánh với vợ tôi ở điểm nào? Cô ấy là mặt trăng trên bầu trời, chị là bùn đất, chị bẩn thỉu, chị ảo tưởng có thể so sánh với vợ tôi? "
"Chị là phục vụ ở khách sạn Thủ đô, tôi tôn trọng công việc của chị vì phép lịch sự, nhưng khi chị rời khỏi đây, chị là ai, tôi sẽ nói nhiều hơn một câu nào với chị sao? Tôi thậm chí sẽ không nhìn chị, điều gì khiến chị tự cao tự đại đến mức muốn so sánh với vợ tôi? "
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây