Anh ấy biết đối với Mạnh Nghiên Thanh mà nói, đây là một chuyện đặc biệt vô cùng để ý, anh vẫn luôn rất chú ý tới việc này.
Mạnh Nghiên Thanh nhìn ánh mắt u sầu của anh, mới cười nói: “Nhưng em ngửi thấy một mùi chua, giống như vừa uống một hũ dấm vậy”.
Lục Tự Chương mím môi, có chút bất đắc dĩ, nhưng mà vẫn nói: "Em cùng nó đứng ở đó nói chuyện, anh nhìn rất chướng mắt".
Mạnh Nghiên Thanh thở dài: "Anh đang nghĩ cái gì vậy?"
Lục Tự Chương ấp a ấp úng nói: "Anh nên nghĩ cái gì sao?"
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây