Cô chống người ngồi dậy, lại thấy trời đổ mưa, nước mưa tí tách rơi xuống, mưa bụi mờ mịt rơi vào trong rừng núi, rửa sáng bóng khu rừng xanh đó, phiến đá xanh trong sân lại càng được xối đến nỗi bóng loáng tỏa sáng.
Cô đi ra ngoài vệ sinh, lại thấy trong phòng bếp thấp thoáng lan tràn khói dầu, bèn có hòa lẫn mùi thức ăn giữa không khí ẩm ướt.
Lục Đình Cấp thò đầu từ phòng bếp ra: “Sắp ăn cơm rồi!”
Trong cửa sổ phòng bếp, thấp thoáng có thể trông thấy bóng dáng của Lục Tự Chương, đúng là hai cha con cần mẫn.
Mạnh Nghiên Thanh cười nói: “Được.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây