Lục Tự Chương nhìn mẹ con thân mật khăng khít này, lạnh nhạt nói: “Ngày mai hãy về đi, không vội.”
Lục Đình Cấp ngước mắt lên, nhẹ nhàng “Ồ” một tiếng, sau đó trực tiếp đút hạt hướng dương mình đã bóc xong vào miệng của Mạnh Nghiên Thanh.
Cậu mỉm cười nói: “Ăn ngon không?”
Mạnh Nghiên Thanh: “Ngon.”
Lục Đình Cấp nhìn Lục Tự Chương: “Ba về sớm tí khá tốt mà, bằng không lỡ như tin tức lọt đến chỗ ông nội, thì ba không thể giấu chuyện của mẹ nữa, ba ở lại đây, chỉ sẽ khiến người ta nghi ngờ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây