Anh nhìn cô, khẽ giọng nói: “Trong xe không dễ phát huy, về sau có cơ hội, anh lại cho em, chúng ta có thể cả đêm không ngủ.”
Mạnh Nghiên Thanh đỏ mặt, không lên tiếng, dù sao trời đã sáng, con người vẫn phải có tí xấu hổ.
Lục Tự Chương lấy một cái túi nhựa nhỏ từ trong túi ra: “Nói rồi đấy, anh là thần đèn Aladin của em.”
Mạnh Nghiên Thanh nhìn sang đó, lại là son môi, là nhãn hiệu cô đã từng quen thuộc.
Cô kinh ngạc: “Thật sự có.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây