Mẹ anh ta là một phần tử trí thức vô cùng có tu dưỡng, cho nên che giấu những điều không thích đó dưới sự lễ phép và tôn trọng con trai, nhưng mẹ anh ta rất khôn khéo, liếc mắt sơ nhìn thấu bản tính của cô, vì thế theo bản năng không thấy khả quan về cô và Hoắc Quân Nghi.
Còn về buổi hòa nhạc nhỡ hẹn này, mẹ anh ta là cố ý hay vô tình, cô cũng làm biếng quan tâm nữa.
Kêu cô đi tranh đoạt một đứa con trai với một bà cụ, cô cũng không có lòng dạ thanh thản đó.
Hoắc Quân Nghi hơi rũ mắt, mím môi im lặng.
Một lúc lâu sau, anh ta mới khẽ giọng nói: “Thật ra lần đầu tiên tôi nhìn thấy em, thì tôi cảm thấy em rất đặc biệt, giống như là một đóa mây bay tới chân trời, mờ mịt hư ảo, thế cho nên tôi suýt nữa cho rằng mình đã có ảo giác.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây