Cô nhìn anh, vô cùng thẳng thắn nói: “Yêu đương, dù sao vẫn có mưu đồ nhỉ, tôi có mưu đồ gì với anh, tôi không phải vì gia đình anh, không phải vì tiền tài của anh, càng không phải vì anh có thể cho tôi một cuộc hôn nhân, tôi không phải phụ nữ vội vã muốn tìm một người đàn ông gả đi. Tôi chỉ muốn một phần cảm giác một phần tình yêu, mà bản thân tình yêu chính là thứ hết sức xa xỉ dễ vỡ.”
Cô thở dài: “Anh cũng có thể khiển trách tôi, tôi không gần gũi, tôi theo đuổi cảm giác hư vô mờ mịt, tôi coi một buổi hòa nhạc là một phần của tình yêu. Tôi không phải người kiên định sống qua ngày gì đó, tôi sẽ không vì hôn nhân mà chịu đựng điều gì, một người phụ nữ như tôi, trong xã hội này sẽ bị chỉ trích, đều không phải người xứng đôi tốt đẹp gì với phần lớn người đàn ông.”
Hoắc Quân Nghi mím chặt môi, im lặng nhìn cô, nhìn một hồi rất lâu.
Mạnh Nghiên Thanh chu đáo rót một ly trà cho anh, cố gắng không để lại dấu vết đặt trước mặt anh ta giúp anh ta.
Cô biết có lẽ chuyện này hơi đột ngột, đoán chừng anh ta có phần bị đả kích, cũng cần thời gian từ từ chấp nhận tiêu hóa.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây