Cô mỉm cười nói: “Thật ra cũng ổn, không có đói bụng, không có rét lạnh, không có âm thanh, bay lơ lửng theo gió, qua lại không dấu tích.”
Lục Tự Chương mím môi, vẻ mặt hơi trắng bệch, đôi mắt sâu thẳm cứ yên lặng chăm chú nhìn cô.
Mạnh Nghiên Thanh an ủi: “Cũng không có gì, em cũng không cảm thấy đau khổ, chỉ là có đôi khi, em sẽ nhớ tới ngày xưa.”
Giọng nói của Lục Tự Chương đè nén: “Em sẽ nhớ tới gì?”
Mạnh Nghiên Thanh: “Anh nói anh muốn học tốt khúc tấu Beethoven Moonlight, đáng tiếc anh mãi không học được, em suy nghĩ, nếu như em còn sống, nhất định ngày nào cũng sẽ cầm roi nhỏ quất anh, chắc chắn phải để anh học biết mới thôi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây