Lục Tự Chương lại cười nói: “Không cần, anh tìm người sắp xếp một chỗ ngồi giấu rất kín, chúng ta vào bằng đường khác, không cần vé.”
Mạnh Nghiên Thanh: “?”
Lục Tự Chương mỉm cười nhìn cô: “Tránh người khác nhìn thấy chúng ta, lén lút đi xem.”
Mạnh Nghiên Thanh: “…”
Đôi mắt đen của Lục Tự Chương mỉm cười: “Người khác nhận ra, anh không sợ, chỉ sợ em không vui.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây