Lục Tự Chương: “Đoán chừng còn phải nhọc lòng hơn làm ba!”
Mạnh Nghiên Thanh hết cách liếc nhìn anh: “Bớt đi, đây không phải chiếm hời của em sao!”
Lục Tự Chương vừa chậm rãi thái rau, vừa nói: “Có cần suy xét lại không, có thể làm con gái nuôi của anh, anh nhất định…”
Mạnh Nghiên Thanh giơ tay trực tiếp véo cánh tay của anh: “Xí xí xí, anh còn không sinh ra được đứa con gái lớn như em!”
Lục Tự Chương cũng cười, vừa cười vừa nói: “Đừng phá nữa, bằng không anh cắt vào tay đấy.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây