Mạnh Nghiên Thanh nghiêng đầu nhìn anh.
Lục Tự Chương nói: “Khi em không còn ở đây nữa, lúc anh bắt đầu đối mặt với trách nhiệm làm ba của mình, anh cũng từng suy nghĩ anh có thể làm gì cho con, kết luận chính là phải sống, sống một cách thật tốt, phải cố gắng hết sức chắn gió che mưa cho con, nhưng đó không phải để con trở thành một người giống như anh, cũng không phải bảo con đi gánh vác gì cả, mà là cho con tự do.”
Anh mím môi cười: “Đời của chúng ta đã gánh vác rất nhiều, con không cần phải đi gánh vác gì, con có thể tự do, thỏa thích hưởng thụ, đi phong phú sinh mạng của mình. Tính cách của con tản mạn ngang ngạnh, bảo con vùi đầu vào một phần sự nghiệp ở thời niên thiếu liền từ sớm, và dùng cả đời đắm chìm trong đó, anh cảm thấy điều đó hơi tàn nhẫn. Nếu như bản thân con thật sự thích thì thôi đi, nếu không thích, cần gì miễn cưỡng. Con có chỉ số thông minh gì có thiên phú gì, đó là tài nguyên của chính nó, con không nợ ai cả, chúng ta cũng không thể đi miễn cưỡng con.”
Sau khi Mạnh Nghiên Thanh im lặng một lúc lâu, cô đưa tay nắm lấy tay anh.
Mười ngón tay nắm chặt, cô khẽ giọng nói: “Anh nói có lý lắm, nghe theo anh.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây