Diệp Minh Huyền nghe xong tỏ vẻ mặt ngơ ngác: “Cho nên anh mặc cho cô ấy đi hẹn hò với người khác?”
Lục Tự Chương: “Đây là tôi nợ cô ấy, đây là lỗi lầm mà chúng tôi đã phạm phải vào năm mười tám tuổi đó, là cô ấy vốn nên sở hữu mà.”
Mũi của Diệp Minh Huyền hơi cay, anh ấy buông Lục Tự Chương ra, một lúc lâu sau, chỉ lẩm bẩm nói: “Lục Tự Chương anh điên rồi chăng.”
Lục Tự Chương lại nhếch môi mỉm cười, nụ cười vô cùng bình lặng: “Minh Huyền, yêu có rất nhiều loại, tôi từng cho rằng yêu chính là chiếm hữu, chắc chắn phải chiếm hữu, nhưng bây giờ, tôi biết, tôi cũng có thể buông dây diều ra, mặc cho cô ấy bay.”
Anh đứng thẳng tắp, lấy khăn tay màu trắng ra, thản nhiên lau bụi trên mặt.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây