Cậu nhanh chóng bổ sung thêm: “Mỗi ngày con đều nắm tay mẹ, mẹ còn sẽ ôm con, con cũng sẽ ôm mẹ.”
Lục Tự Chương lạnh lùng lườm con trai: “Cái gì gọi là bình thường, cho dù yêu đương thì sao, nào có thể tùy tiện nắm tay? Con là con trai ruột của cô ấy, người đàn ông kia có phải là gì đâu?”
Lục Đình Cấp bị anh nói tới mức cũng có phần không vui vẻ: “Vậy lúc ba quen mẹ không có nắm tay sao? Ba mẹ chắc chắn còn làm việc khác nữa, bằng không làm sao có con?”
Cậu nói như vậy, ánh mắt của Lục Tự Chương như đao, trực tiếp lao tới.
Lục Đình Cấp vội nhận sai: “Con chỉ tùy tiện nói thôi, con sai rồi…”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây