Ánh mắt của đứa trẻ choai choai không có gì che giấu, đó rõ ràng là tuyên chiến.
Đối với việc này, Diệp Minh Huyền mỉm cười, mặt mày hết sức hiền lành.
Anh ấy lớn hơn đứa nhỏ này hai mươi tuổi, lại muốn làm ba dượng của người ta, chắc chắn phải có giác ngộ bao dung mọi nơi.
Đây đều là chuyện nhỏ, không cần phải để bụng.
Lục Tự Chương vẫn luôn thờ ơ đứng nhìn, lúc này rốt cục cũng mở miệng nói: “Đình Cấp nhất định phải ở chỗ em, anh cũng hết cách, anh đều đã đặt xong giường của con, hai ngày nữa sẽ đưa tới. Ngoài ra sau đó con còn phải đi học, như vậy đi, buổi sáng anh đi đường vòng tí, ghé sang đây đón con đi học.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây