Con ngõ nhỏ ban đêm yên tĩnh, dưới ánh trăng ánh, mắt hai người đàn ông giao nhau, Trong lòng đủ loại tư vị, mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình.
Mạnh Nghiên Thanh chỉ thấy ngại ngùng, ngại ngùng đến cực điểm, vậy mà Lục Tự Chương sống chết cũng không để cô xuống.
Cô cứ vặn vẹo cho lưng anh cũng không phải, nhìn qua cũng bất nhã.
Thời gian ở nơi này ngưng lại, Diệp Minh Huyền đột nhiên cười.
Anh ta vừa cười vừa đi lên trước, mở miệng nói: “Tự Chương , lâu rồi không gặp, cậu đưa Nghiên Thanh về à? Nghiên Thanh sao thế? Chân có vấn đề gì à?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây