Hương thơm đặc biệt của phái nữ khiến Lục Tự Chương rung động, anh nhìn ngõ nhỏ hẹp phía trước, chiếc bóng cô đơn của cây cột điện gỗ chiếu thẳng. dưới đất, toả ra ánh đèn le lói.
Anh nhớ lại rất nhiều đêm, nhớ lại mười năm đằng đẵng.
Sao anh ngờ được có một ngày, anh có thể cõng cô trên lưng, cõng cô vẫn còn ấm áp mềm mại, đưa cô về nhà.
Lúc này Mạnh Nghiên Thanh cũng không nói gì, cô lười biếng dựa vào vai anh, ôm anh.
Lục Tự Chương muốn nói gì đó nhưng lại sợ phá vỡ khoảnh khắc ấm áp ăn ý này.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây