Mạnh Nghiên Thanh liếc nhìn anh, hiểu rõ suy nghĩ của anh: “Anh bao nhiêu tuổi rồi, có thể chín chắn hơn một chút được không, sau này còn phải gặp mặt thường xuyên, không cần vì chuyện này mà đắc tội với người ta.”
Tuy rằng chức vụ của giám đốc Tôn chưa cao, nhưng ở vị trí đó, lỡ như ngày nào đó ông ta buông lời gièm pha thì chưa chắc Lục Tự Chương có thể được lợi.
Mọi người đều phải nịnh bợ loại người nhỏ bé không đáng để mắt này, giống như các quan lớn địa phương ngày xưa cũng phải cẩn thận với thái giám chải tóc.
Lục Tự Chương đút tay vào trong túi, nghiêm túc nói: “Rất nhiều người đều cảm thấy không đáng đắc tội với loại người sâu bướm rác rưởi này, cho nên cũng không thèm để ý đến, người ngay thẳng càng nghĩ như vậy, bọn họ càng kiêu ngạo hơn.”
Mạnh Nghiên Thanh thở dài: “Tự Chương, ai không biết còn tưởng rằng anh muốn hành hiệp trượng nghĩa đó, vốn dĩ anh muốn trắng trợn lợi dụng việc công để trả thù riêng thôi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây