Mạnh Nghiên Thanh lập tức nói ra cách nghĩ của mình: “Trong lòng cháu nghi ngờ trong đó có những bức tranh bị giấu đi mà chưa được phát hiện ra, nhưng nhất thời cháu cũng không có bằng chứng, nhiều khung tranh như vậy, muốn ngăn lại cũng không được, bọn họ sắp vận chuyển chúng ra ngoài, chú có cách nào ngăn cản được không?”
Vương Đức Quý nghe xong thì nói: “Cháu tìm chú thì đúng là tìm đúng người rồi. Việc xử lý rác thải và phế phẩm trong khách sạn Thủ Đô của chúng ta đều do tiểu Lý quản lý, chú cũng có quen, chú sẽ nói cậu ấy giữ lại những khung tranh đó, đừng vận chuyển ra ngoài.”
Mạnh Nghiên Thanh: “Chú chắc chắn có thể ngăn lại sao?”
Vương Đức Quý: “Đương nhiên rồi…”
Ông ấy chỉ vào con đường bên ngoài cửa phòng vụn vặt tro tàn của lò nung: “Bọn họ vận chuyển rác thải và phế phẩm qua cánh cửa này. Cho dù tiểu Lý không ngăn được thì chú cũng có thể ngăn bọn họ ở đây. Nói là kiểm tra an toàn tạm thời thôi, tùy ý tìm một lý do là được.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây