Lục Đình Cấp dùng ánh mắt hoài nghi nhìn nụ cười dịu dàng của mẹ, nói: “Được…”
Vì vậy Mạnh Nghiên Thanh lập tức đứng dậy, mỉm cười đi ra ngoài.
Lục Tự Chương xách theo hai hộp thức ăn lớn, hộp thức ăn này quả thức không dễ xách. Cũng không đến mức không xách được nhưng vấn đề nằm ở sợi dây cỏ cầm không được thoải mái, xách có chút siết, vả lại nó còn luôn lắc lư. Cũng bởi vì bên trong có súp, anh sợ sẽ làm đổ nên phải cẩn thận.
Hắn cực khổ vào nhà, vừa vào cửa lớn đã thấy Mạnh Nghiên Thanh đứng đó cười đầy dịu dàng và lay động lòng người, nhất thời cảm thấy giật mình.
Đầu óc choáng váng, giống như trở lại hơn mười năm trước lúc bọn họ vừa mới kết hôn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây