Lục Tự Chương nhìn đôi mắt cô: “Nghiên Thanh, xin hãy tin tưởng anh, anh đối với cuộc hôn nhân của chúng ta lúc ấy, đối với việc sinh ra Đình Cấp, đều mong đợi hưng phấn. Nếu như hoàn cảnh hoặc tình thế lúc đó làm em có cảm giác như vậy, thì đó là lỗi của anh, là do anh không chiếu cố tốt cho em.”
Lúc đó vô luận là hoàn cảnh xã hội hay là hoàn cảnh gia đình đều quá mức phức tạp, bọn họ thì lại trẻ tuổi còn có cái con cái, vội vàng tiến vào hôn nhân.
Cha cô đột nhiên qua đời, giai cấp của cô đột nhiên bị dán nhãn, thể trạng cô vẫn luôn không tốt lắm, kết hôn được bốn năm, trong lúc mang thai và sinh con đã dọn nhà chuyển đi hai lần, nhận hết giày vò, nhưng anh lại cũng không có cách nào.
Khi đó là thời điểm bệnh trầm cảm của cô nghiêm trọng nhất, đem mình nhốt ở trong phòng, cũng không cho anh nhìn đến.
Giọng anh khàn đặc nói: “Nghiên Thanh, đây đều là lỗi của anh, là anh không chiếu cố tốt cho em.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây