Lúc ăn cơm đại khái Mạnh Nghiên Thanh cũng cảm nhận được Prosith này có ý gì đó với mình, nhưng cũng không phải rất quyết liệt mà chỉ là chút cảm mến có cũng được mà không có cũng không sao.
Thật ra người tên Prosith này vẫn còn trẻ, mới có hai mươi bốn tuổi, một chàng trai người Pháp sáng láng và tài giỏi, vừa lãng mạn vừa có tính nghệ thuật, tạm thời Mạnh Nghiên Thanh không có nghĩ gì về việc đối tượng, dù sao thì làm bạn bè và đồng đội để có thể tùy tiện xã giao là được.
Cả bữa trưa rất vui vẻ, Mạnh Nghiên Thanh giới thiệu cho Prosith về tập tục và truyền thuyết của con hẻm ở Bắc Kinh cũ, Prosith nghe rất hứng thú, dự định sẽ chụp ảnh lại hết những chỗ này, anh ta mong muốn có thể phản hồi lại cuộc sống vừa chân thực vừa sinh động ở Trung Quốc cho những người bạn châu Âu của anh, muốn giữ lại dấu vết của thời đại.
Nói chuyện cả buổi, Prosith nhắc tới chuyện mình chưa có tên tiếng Trung phù hợp, Mạnh Nghiên Thanh còn đặt cho anh ấy một cái tên tiếng Trung là “Bành Lôi”.
Mạnh Nghiên Thanh: “Phát âm của tên này và tên tiếng Ý của anh ấy cũng có nhiều chỗ tương đồng, đồng thời cũng là một cái tên Trung Quốc điển hình.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây