Mạnh Nghiên Thanh suy nghĩ một chút, nói: “Mẹ đoán muốn lấy cũng không dễ dàng. Thứ nhất, nếu như năm đó ông ấy xem qua những quyển sách này thì chắc đã tìm được quyển sổ tiết kiệm rồi. Thứ hai, cho dù ông ấy không tìm được thì con cũng khó có thể tìm được quyển sách này.”
Bởi vì có rất nhiều ghi chú của cô trên đó, có lẽ anh cũng đã cất đi rồi.
Lục Đình Cấp ủ rủ nói: “Vậy chúng ta nên làm gì đây?”
Mạnh Nghiên Thanh: “Chúng ta cứ trực tiếp đi báo mất đi nhỉ? Báo mất rồi mới rút tiền.”
Lục Đình Cấp mới mười bốn tuổi nên đương nhiên không hiểu những điều này: “Làm thế nào để báo mất ạ? Con có thể lấy tiền sau khi báo cáo không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây