Ông Lục không để ý lắm: “Đó là tiền mừng tuổi của thằng bé, thằng bé nói có ích nên xin bố. Đương nhiên bố phải cho rồi. Không thể để cháu của bố không có tiền tiêu đúng không?”
Lục Tự Chương: “Con thấy gần đây thằng bé tiêu rất nhiều tiền, hoàn toàn vượt qua phạm vi tiêu xài của một học sinh trung học cơ sở. Vấn đề là gần đây thằng bé dột nhiên nhắc đến của hồi môn của Nghiên Thanh. Tại sao thằng bé lại nghĩ ra điều này chứ? Nhất định là có vấn đề gì đó.”
Ông Lục không vội vàng nói: “Đúng vậy, có vấn đề. Đã có vấn đề thì con đi giải quyết đi.”
Lục Tự Chương: “...”
Lục Tự Chương im lặng một lúc, suy nghĩ về những gì mình đã nói với con trai, rồi cuối cùng anh lại nói: “Thật ra, con có chút lo lắng.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây