Cô nở nụ cười: "Lúc đó con còn rất nhỏ, mới có ba tuổi thôi mà cha con đã đưa con đi xem kinh võ. Sau khi trở về con liên tiếp oán trách, nói bản thân sẽ không bao giờ đi ra ngoài cùng cha nữa." Lục Đình Cấp mím môi rồi cười.
Mạnh Nghiên Thanh nghiêng đầu, tại nơi ánh sáng lờ mờ nhìn sang đứa con trai. Cô thấy được sự ảm đạm trong ánh mắt của cậu, cô bèn hỏi: "Con có chuyện gì đúng không? Kìm nén cả đêm rồi hửm?"
Cô đã sớm phát hiện nhưng không nói ra, Lục Đình Cấp vừa bị hỏi thì đôi mắt đã hơi ướt. Mạnh Nghiên Thanh không nói gì mà chỉ cầm tay đứa con trai rồi nhẫn nại chờ cậu nói ra. Lúc sau Lục Đình Cấp cuối cùng cũng thấp giọng: "Mẹ ơi, hình như cha đi xem mắt rồi."
Cô không có phản ứng chỉ đáp nhẹ "Ừm". Lục Đình Cấp cụp mắt xuống giọng buồn bực nói: "Lúc đầu con nghe được từ người bạn của bố nói là giới thiệu giúp người khác. Sau đó con đến gặp cô nói bóng nói gió thăm dò thử, xem ra chính xác là có chuyện này. Nghe cô nói thì mấy hôm trước, ban đầu bố đã đồng ý trở về nhưng lại đến muộn. Hôm nay xem ra là vì người phụ nữ đó nên mới thay đổi lịch trình."
Mạnh Nghiên Thanh cười nhìn Lục Đình Cấp: "Vậy có phải hôm nay con đã chất vấn cha con nên hai người mới cãi nhau đúng không?" Lục Đình Cấp gật đầu: "Phải ạ."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây