Lục Tự Chương nghe vậy trầm ngâm một lát rồi nói: “Con đã mười bốn tuổi rồi, qua mấy năm nữa sẽ mười tám tuổi, nếu không muốn sống cùng bố thì cũng không cần làm phiền tới ông nội. Bây giờ ông ấy thích sạch sẽ nên có thể không chào đón con ở đó đâu. Như vậy đi, ngôi nhà ở Vương Phủ Tỉnh sau này sẽ chuyển cho con. Sau khi trưởng thành con sẽ sống ở đó hoặc đơn giản là sống trong khuôn viên trường cũng rất tốt.”
Lục Đình Cấp châm biếm trả lời: "Sao thế ạ? Con đang ngăn cản bố lấy vợ bắt đầu cuộc sống mới, bố muốn đuổi con ra ngoài để các người được ung dung tự tại sao?"
Lục Tự Chương nghe giọng con trai hổn hển nhưng vẫn bình tĩnh như cũ lật dở đống tài liệu chi chít trước mắt, không để ý nói: "Con cũng có thể cho là như vậy." Nghe giọng nói không cảm xúc của bố, mũi Lục Đình Cấp cay cay: "Vậy còn mẹ của con, bố không nhớ bà ấy nữa sao?"
Cậu vừa nói lời này thì đầu bên kia điện thoại im lặng ngay lập tức, tiếng sột soạt lật tài liệu và tiếng thở nhẹ tất cả đều dừng lại. Nghe thấy bên kia bỗng nhiên im lặng, Lục Đình Cấp không chút lưu tình nói tiếp: "Cũng đúng, bà ấy dù sao đã mất mười năm, bố sớm đã quên rồi. Hoặc là nói bố căn bản không nhớ đến mẹ nữa! Bố đem tất cả ảnh đi tiêu huỷ, vứt bỏ tất cả di vật của bà ấy, không giữ lại thứ gì! Bố không muốn để con nhìn được có phải nghĩ rằng con sẽ quên không? Bố chỉ muốn vứt bỏ quá khứ bắt đầu cuộc sống mới, muốn đuổi đứa con trai duy nhất của bà ấy ra khỏi cửa, tẩy trắng tất cả quá khứ! Bố còn nhớ rõ lời bà ấy nói trước khi đi là gì không? Bố có xứng với bà ấy không!"
Khi Lục Tự Chương lại lần nữa mở miệng giọng nói thờ ơ và lạnh nhạt: "Lục Đình Cấp, tốt lắm, con đã lớn rồi bây giờ còn học được------" Anh lạnh lùng nói tiếp: "Con đã học được cách dùng mẹ của mình đâm vào trái tim bố."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây