Lục Tự Chương ngước mắt lên, lúc tầm mắt hòa vào nhau, giọng anh đè xuống rất thấp: “Đúng, rất nhớ rất nhớ.”
Giọng anh nhẹ nhàng, đè xuống rất thấp, chỉ có hai người mới hiểu được ý nghĩa.
Mạnh Nghiên Thanh cười, hiếm khi có chút đỏ mặt, thấp giọng nói: “Đi thôi.”
************
Có lẽ là do xa cách một thời gian ngắn, đêm nay Mạnh Nghiên Thanh cực kỳ nhiệt tình, quấn quít, mềm mại như mưa thu, xinh đẹp ướt át như hồng mai. Ngược lại làm cho Lục Tự Chương muốn ngừng mà không được.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây