Đương nhiên cậu biết mẹ thỉnh thoảng cũng nhắc đến cậu, người cậu này thật sự mang dáng vẻ của người lưu lạc, chỉ là cậu không ngờ người cậu này lại giống như đã thân từ trước, vừa gặp đã gọi một tiếng cháu ngoại.
Người kia bỗng mỉm cười, cười rất sảng khoái, lộ ra một hàm răng trắng, dưới ánh nắng mặt trời gần như lóe sáng.
Anh ấy nhún vai, cười nói: “Đúng vậy, cháu là Đình Cáp, là con trai của Nghiên Thanh, đương nhiên là cậu biết rồi. Mặc dù những năm này cậu luôn lang thang khắp nơi, nhưng thi thoảng cậu vẫn xem báo, cũng tìm hiểu tình hình của mọi người. Cậu biết cháu rất xuất sắc, cậu đã thấy cháu trên tạp chí nước ngoài. Cậu cũng thấy thành quả nghiên cứu của mẹ cháu. Nó rất giỏi, ông ngoại cháy nói đúng, nó là người có thể kế thừa nhà họ Mạnh. Quả nhiên nó không có khiến ông ngoại cháu thất vọng!”
Lục Đình Cấp không còn nghi ngờ gì nữa, cậu vui mừng khôn xiết: “Cậu à, cậu à, vậy, vậy chúng ta mau vào nhà thôi. Những năm qua mẹ cháu vẫn luôn nhớ đến cậu đấy!”
Ai ngờ người cậu ấy lại nói: “Đừng gọi cậu là cậu, chẳng lẽ cháu không biết tên cậu à. Tên tiếng trung của mẹ cháu là Nghiên Thanh, còn cậu tên là Hi Bạch, nên cháu cứ gọi cậu là Hi Bạch đi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây