Ninh Bích Ngô lạnh lùng nhìn chằm chằm Đàm Tân Huệ: “Cha mẹ nuôi ở nhà họ Ninh đối với Ninh Hạ là mất đi mà có lại được, là áy náy, còn đối với tôi thì sao, bọn họ chỉ trích tôi là chim gáy chiếm tổ chim khách, trách tôi hưởng phúc của con gái nhà bọn họ, đương nhiên, bọn họ nể tình quá khứ, bọn họ sẽ cho tôi một căn phòng, sẽ cho tôi một bát cơm ăn, nhưng bà có nghĩ tới bát cơm kia tôi bưng có bao nhiêu khó chịu không? Bà có nghĩ tới lúc tôi đến nhà họ Ninh, địa vị của tôi xấu hổ cỡ nào không? Người ta cả nhà thân thân nhiệt, tôi thì tính là cái gì, tôi danh bất chính ngôn bất thuận, tôi còn không bằng bảo mẫu ở trong, tốt xấu gì người ta cũng nhờ làm việc mà có cơm ăn!”
“Khi đó tôi đã mười lăm tuổi, là tuổi dậy thì của các cô gái, tôi hiểu chuyện, tôi tôi cũng có lòng tự trọng của tôi, đột nhiên tôi lại trở thành kẻ ăn xin, ở trong nhà người khác xin một miếng cơm ăn, bà cảm thấy tôi có thể ăn được sao?”
Đàm Tân Huệ dường như đau đớn đến nói không nên lời: “Mẹ xin lỗi, mẹ không nghĩ tới chuyện đó, mẹ chỉ nghĩ tới con hưởng phúc từ nhỏ, nhà họ Ninh đối với con cũng không tệ, bọn họ như thế nào cũng sẽ không bạc đãi con…”
Ninh Bích Ngô lạnh lùng nói: “Mấy năm nay tôi có thể sống không tệ là nhờ có nhà họ Lục chiếu cố tôi, dì nhỏ đối với tôi tốt, cô ấy che chở tôi, vực tôi dậy, đương nhiên tôi cũng cảm ơn đến cuối cùng bà cũng có một chút tình cảm với tôi, khoản tiền bồi thường khi ba qua đời kia bà cũng cho tôi một ít, để cho tôi không đến mức thật sự như một người không có một đồng một khắc nào!”
“Mấy năm nay tôi chính là tự mình vượt qua mọi chuyện, tôi cố gắng thi đỗ trung học phổ thông, thi đỗ đại học, có người yêu, tốt nghiệp đại học, xin vào trường học ở nước ngoài, tôi từng bước trải qua mọi thứ, cuộc sống của tôi trôi qua tốt rồi, bây giờ bà lại nói với tôi tôi là máu mủ ruột thịt của bà? Máu mủ ruột thịt dễ nhận thế sao, chỉ là lời nói trên môi thôi sao?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây