Tạ Duyệt thấp giọng nói Ninh Bích Ngô: “Tôi biết chứ, tại sao tôi lại không biết được, từ khi chúng ta thân nhau, cậu chính là dáng vẻ hiện tại, nếu như tôi thật sự để ý được mất thì tôi làm sao có thể nói với cậu những lời này chứ!”
Khi nói đến những điều này, Tạ Duyệt đột nhiên đỏ mặt.
Mặc dù cậu ta nhìn qua giống như rất có kinh nghiệm, nhưng thật ra Tạ Duyệt quả thật không có kinh nghiệm gì cả!
Tạ Duyệt quay mặt đi, nhìn về phía cách đó không xa, cậu ta nhìn thấy lá phong sau cơn mưa đỏ tươi như lửa.
Tạ Duyệt nhỏ giọng lẩm bẩm: “Dù sao thì ý của tôi là như thế, cậu có thể từ từ suy nghĩ.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây