Xuyên qua một căn nhà gỗ có tuổi đời xa xưa, đi qua một biển hoa hồng, hai người cuối cùng cũng đi tới bờ sông, trong dòng nước, Mạnh Nghiên Thanh thấy được một nghĩa trang màu trắng.
Ở giữa biển hoa vây quanh, cô thấy được dòng chữ trên bia mộ kia, là dùng tiếng Trung viết thành mấy chữ "mộ của Mạnh Nghiên Thanh", phần ghi tên phía dưới ghi Lục Tự Chương.
Mạnh Nghiên Thanh nhìn ngôi mộ này, tưởng tượng ra đủ loại chuyện sau khi cô chết, sự đau khổ của Lục Tự Chương, biết được tin tức của anh trai cô, vì thế vào năm tháng đặc biệt kia, anh khắc phục đủ loại khó khăn, cuối cùng mang theo di thể của cô vượt xa xôi đi tới nước Pháp, mai táng cô ở chỗ này.
Đổi vị trí khác ngẫm lại, nếu Lục Tự Chương đã sớm mất, người đi ngàn dặm xa xôi tới Pháp chính là mình, thì với tình cảnh kia, cô làm sao chịu đựng được.
Lục Tự Chương ngơ ngẩn nhìn bia mộ kia, một lúc lâu sau, anh vươn ngón tay ra, ngón tay thon dài vuốt ve qua ba chữ "Mạnh Nghiên Thanh".
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây