Mạnh Nghiên Thanh: "Anh còn nhớ Vương Chiêu Ðệ chứ, các cô ấy cũng muốn từ chức, về công ty châu báu của tôi, giúp đỡ tôi làm ăn, việc kinh doanh của tôi sẽ càng làm càng phát đạt, sau đó các cô ấy cũng sẽ theo tôi kiếm được nhiều tiền, nói chung, tất cả chúng tôi đều tốt, anh cứ ngồi tù đàng hoàng đi, yên tâm, đời này anh sẽ không thể nhìn thấy thế giới bên ngoài nữa."
Nói xong, cô không để ý La Chiến Tùng nữa, đi thẳng ra khỏi nhà tù.
Bầu trời bên ngoài âm u, ngay sân phía ngoài nhà tù, Lục Tự Chương mặc chiếc áo măng tô vải nỉ thon dài, hai tay đút trong túi, đôi mắt hơi rũ, yên tĩnh chờ cô.
Khi nghe thấy tiếng động, anh ngước mắt lên nhìn cô.
Sự dịu dàng ấm áp trong con ngươi màu mực không giống với khí trời âm u lạnh lẽo khi vào đông.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây