Dù sao Lục Ðình Cấp vẫn còn trẻ, sức sống tràn trề, sau hai ngày ở phòng chăm sóc đặc biệt, Lục Ðình Cấp chuyển qua phòng bệnh bình thường, ở phòng bệnh bình thường được ba ngày cậu đã kêu gào đòi xuất viện.
Vốn khi xuất viện, dựa theo ý kiến của ông Lục thì đương nhiên là phải qua phố Ðông Giao Dân ở, ở chỗ anh, ông ấy không yên tâm, muốn tự chăm sóc cháu trai ngoan của mình.
Nhưng Lục Ðình Cấp kháng nghị, không muốn rời khỏi Lục Tự Chương và Mạnh Nghiên Thanh.
Lời lẽ của cậu rất hùng hồn: "Con muốn ăn cháo hạt kê ba nấu, ăn ngon lắm!"
Ðừng thấy mười sáu tuổi, sắp thành người lớn mà lầm, vẫn sẽ làm nũng với người nhà, đặc biệt là trước mặt ông, làm nũng giống y như đứa trẻ, dùng lời Lục Tự Chương hay nói: Không nhìn nổi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây