Lục Tự Chương cũng nở nụ cười: “Được rồi, thấy con cũng mệt mỏi nên nghỉ ngơi trước đi, lúc sau chúng ta lại vào thăm con.”
Mạnh Nghiên Thanh: “Ừm, con ngủ một lát đi, bây giờ cần ngủ nhiều, không thể quá mệt mỏi.”
Thực ra Lục Đình Cấp hơi không nở lắm, nhưng cậu cũng rất mệt mỏi, sau khi tỉnh lại mới nói mấy câu mà đã hết sức.
Nên cậu đành gật đầu: “Vâng, vậy ngày mai ba mang cháo cho con nhé, cháo của bệnh viện không ngon.”
Lục Tự Chương cười nói: “Con là cái đồ kén ăn…”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây