Mạnh Nghiên Thanh kinh ngạc, cô nghi ngờ nhìn Lục Đình Cấp.
Anh đã tới từ lâu rồi ư?
Quả thực cô không có chú ý tới mà!
Lục Tự Chương cười: “Trong lòng em chỉ có mỗi phỉ thúy của em mà thôi, trong mắt làm gì còn chỗ mà nhìn đến người khác, chặng đường dài vừa rồi em đã vất vả rồi.”
Mạnh Nghiên Thanh mím môi, cười nói: “Vậy cứ đi về trước cái đã.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây