“Không cần hỏi, nhất định là thích.” Hoắc Vân lập tức nói giúp bạn, ba câu hai lời đã nói rõ tâm tư của Lê Thư Thanh: “Cậu ấy chính là sợ hãi.”
Lê Thư Thanh khẽ nhấc mí mắt, khó tin là lại gật đầu.
Một nỗi tự ti kỳ lạ khó lý giải dâng lên trong lòng.
Mỗi lần nhìn thấy gương mặt mình trong gương, anh lại nhớ đến cảnh mẹ nằm trên vũng máu đỏ.
Anh sợ hãi bản thân cũng sẽ phải đối mặt với sự tuyệt vọng ấy, lo lắng hạnh phúc ngắn ngủi như cát trong lòng bàn tay, càng siết chặt càng nhanh chóng biến mất.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây