“Mẹ, con không trách bố.” Tần Vọng mỉm cười, đưa tay nắm lấy tay Ngô Vân Hán: “Hơn nữa cuộc sống của con bây giờ rất tốt, con rất hài lòng.”
“Ngoan, ngoan.” Tần Xuân thở dài.
Sau đó, câu chuyện không thể tránh khỏi nhắc đến chuyện năm xưa. Tần Xuân có vẻ hơi mệt, bà nói xong liền ngả người ra sau, trên mặt lộ rõ vẻ mỏi mệt.
Ngô Vân Hán vội vàng đứng dậy, giúp bà kê gối, đắp chăn, lại rót nước cho bà uống.
Chờ ông làm xong, mọi người mới im lặng lắng nghe Tần Xuân kể lại chuyện cũ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây