“Tôi thật sự biết nguyên nhân.” Ông Lý cười: “Đứa nhỏ này... là nhớ đồ ăn ở nhà.”
“Tần... Vọng... Gia.”
“Đôi khi chuyện trên đời này đúng là phải tin trời có sắp đặt, anh nói xem đứa nhỏ này từng khổ sở như vậy, bây giờ lại trưởng thành xuất sắc đến thế.”
Nói xong, ông Lý không khỏi nhìn về phía hai đứa cháu không ra gì của mình.
“Nghe anh Lý khen, tôi đáng lẽ nên vui vẻ. Nhưng thật sự mà nói, đứa nhỏ có thể xuất sắc như vậy, vẫn phải cảm ơn nhà họ Tần, nhà Ngô chúng tôi không dám nhận công một chút nào.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây