Tần Khê nhận lấy cốc nước Lê Thư Thanh đưa, ngửa đầu uống cạn hơn nửa cốc.
Chỉ mỉm cười thôi cũng đủ mệt rồi.
“Sắp khai tiệc rồi.” Lê Thư Thanh nhấc khay lên, tay khẽ động đậy nhưng rồi lại thôi, chỉ khẽ hỏi: “Em mệt không? Nếu mệt anh đưa em ra kia ngồi nghỉ một lát.”
“Em không mệt.” Tần Khê mỉm cười rạng rỡ, lại nhận lấy khay.
“Cậu rảnh thì cùng tôi đi phát thuốc.” Hoắc Vân vừa xoa xoa gò má nhức mỏi vì cười, vừa kéo Lê Thư Thanh đi: “Biết thế này đã để cậu làm phù rể cho rồi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây