“Hay là chúng ta bàn bạc với viện trưởng Trương xong thì về sớm đi, tôi thực sự không chịu nổi môi trường mất vệ sinh ở đây.” Người phụ nữ vừa nói vừa lấy tay che mũi, vẻ mặt đầy chán ghét.
“Mấy năm nay đã sạch sẽ hơn nhiều rồi, tôi nhớ hồi bé, trên đường chỗ nào cũng thấy phân ngựa.”
Lần này cô gái nói giọng Thọ Bắc chuẩn, ngữ điệu trôi chảy, dứt khoát.
Người phụ nữ cau mày: “Sang thành phố cảng sống hơn mười năm rồi mà con còn nhớ tiếng Thọ Bắc sao?”
“Mẹ, ở thành phố cảng không thể nói tiếng Thọ Bắc là vì sợ bị người ta kỳ thị, nhưng bây giờ chúng ta đang ở Thọ Bắc, tại sao lại không thể nói tiếng Thọ Bắc chứ?” Cô gái trẻ bĩu môi, bất mãn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây