“Chỉ cần tư tưởng không trượt dốc, luôn có cách giải quyết nhiều hơn là khó khăn mà.”
Ôn Duyệt còn nhìn về phía Chu Diệu cười, cười lên đôi mắt liền cong thành hình trăng non, hai lúm đồng tiền nhỏ bên má không tự chủ mà chạy ra.
Trước đây, khi Chu Diệu nhìn thấy cô cười tâm trạng của anh cũng sẽ tốt hơn, nhưng hiện tại anh chỉ muốn bóp chặt khuôn mặt của cô để cô không thể cười nổi.
Cô gái này sao có thể mang thù như vậy, đối với cô tốt thì cô không để trong lòng, chỉ nhớ những điều xấu của anh? Ngay cả xin lỗi cũng không có tác dụng! Tính tình quật cường như vậy sao có thể bị một nhà bác cả cô bắt nạt, hay chỉ là đối với anh mới có tính tình như vậy?
Nghĩ đến khả năng thứ hai, tâm trạng buồn bực của Chu Diệu đột nhiên giảm bớt, khóe miệng thậm chí còn nhếch lên một chút.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây