“……”
“Ôn Duyệt, cô phải kiếm chuyện gây sự trong lòng mới dễ chịu phải không?” Chu Diệu trầm mặc hai giây dùng sức ném đũa lên bàn phát ra một tiếng “bang” lớn.
Đôi mắt hung ác của anh như hai con d.a.o nhỏ sắc bén cắt qua, anh trầm mặt, khuôn mặt lạnh lùng không kiên nhẫn, toát ra vẻ tức giận, giọng điệu âm u lớn tiếng nói: “Ông đây không đánh phụ nữ, nhưng cô cũng đừng có mà kiếm chuyện! Tôi là cưới vợ, chứ không phải tổ tông.”
Ôn Duyệt bị hoảng sợ, cơ thể nhỏ bé run lên, mắt mơ hồ đối mặt với Chu Diệu.
…… Cô kiếm chuyện lúc nào?
Chu Diệu thật sự rất tức giận, đột ngột đứng dậy, cái ghế sau lưng văng ra, cọ xát mặt đất phát ra âm thanh chói tai.
Anh từ trên cao nhìn xuống Ôn Duyệt, nói chuyện một chút cũng không khách khí: “Lúc trước là Bác cả cô muốn cô gả qua đây, tôi cũng đã hỏi cô, cô nói cô đồng ý.”
“Gả qua đây mới hai ngày, mỗi ngày ở trong phòng khóc lóc, nói chuyện với cô, cô cũng không quan tâm, hỏi cô làm sao cô cũng không nói, cô CMN nếu không muốn gả ông đây cũng không ép, tự mình muốn gả qua đây lại trưng ra bộ dạng uất ức là muốn cho ai xem?”
“Lúc ở bệnh viện cô nói với tôi sẽ không giống như trước nữa, sau đó lại bắt đầu kiếm chuyện khác? Ông đây sống 20 năm, chưa từng rửa tay trước khi ăn cơm, còn không phải vẫn sống đến bây giờ? Tôi đã nói rồi, nếu không muốn ở thì đi, ông đây cũng không bắt cô ở lại.”
Chu Diệu nổi giận, vừa hung tợn vừa dữ dằn lại còn lớn tiếng, chân mày nhíu chặt lại, càng nói càng tức giận.
Chỉ có mình cô uất ức sao, anh cũng uất ức vậy.
Ban đầu, anh chỉ muốn theo đúng di chúc của bà nội cưới một cô vợ về, nhưng kết quả là cưới phải một cô vợ không ra gì, mấy ngày trước đều là anh nấu cơm đưa đến trước mặt cô, còn cô thì một bên khóc một bên ăn, như thể bị anh ngược đãi, anh đã làm gì khiến trời giận người oán vậy.
Được lắm, lúc ở bệnh viện thì nói không khóc, về đến nhà lại bắt đầu kiếm chuyện.
Cuộc sống này thật chẳng ra làm sao cả, thật là nghẹn khuất, còn không bằng không lấy vợ. Dù sao hai người bọn họ cũng không có lãnh chứng, dứt khoát coi như cuộc hôn nhân này chưa bắt đầu.
Chu Ɗiệu bực bội mà vò đầu bứt tóc.
Ôŋ Duyệt ngốc lăng, từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ai mắng như vậy, hốc mắt lập tức đỏ lên.
Cô hít sâu một hơi, miễn cưỡng khống chế cảm xúc cuồn cuộn trong lòng không cho nước mắt rơi xuống, trong lòng tự thôi miên chính mình: Không tức giận, không tức giận, không tức giận, coi như anh ta đang nói linh tinh.
Dù nghĩ như vậy, nhưng cảm xúc dường như không dễ dàng khống chế.
Mũi cô phiếm hồng, đôi mắt chứa đầy ánh nước, khóe môi mím chặt cùng đuôi mắt đỏ hoe lộ ra vẻ đáng thương.
Chu Diệu vừa nhìn thấy bộ dáng này của cô liền đau đầu, nghĩ thầm cô ấy lại sắp khóc.
Quả nhiên, giây tiếp theo, nước mắt như những viên ngọc lớn từ trên mặt Ôn Duyệt rơi xuống không ngừng. Cô hít hít cái mũi, đôi mắt đỏ hồng giống như con thỏ nhìn hắn: “Sao anh lại lớn tiếng như thế? Lại còn dữ như vậy? Anh không thể nói chuyện đàng hoàng sao?”
Chu Diệu: “?”
“…… Cô mẹ nó còn không biết xấu hổ mà hỏi tôi.” Chu Diệu giọng điệu lạnh lẽo, âm lượng một chút cũng không giảm: “Khóc, khóc, khóc! Suốt ngày chỉ biết khóc! Có gì mà khóc!? Tôi đánh cô hay là ngược đãi cô?”
Ôn Duyệt nhấp nháy đôi mắt, nước mắt tiếp tục rơi như mưa: “Anh nói chuyện hung dữ như vậy, dọa tôi sợ, còn không cho tôi khóc?”
Chu Diệu tức cười, “Cho nên ý của cô là tôi sai?”
Ôn Duyệt không hé răng, dùng mu bàn tay lung tung lau nước mắt, nghĩ thầm đương nhiên là anh sai rồi, không thể hiểu được tự nhiên lại nổi giận lôi chuyện cũ ra. Những việc đó đều là nguyên chủ làm, cùng cô có quan hệ gì, cô ở bệnh viện rõ ràng cũng nói sẽ không còn như vậy.
Tuy rằng biết không thể toàn bộ đổ lỗi cho Chu Diệu, anh cũng không biết bên trong thân thể này đã đổi một người khác, nhưng bắt cô phải đội cái nồi lớn này, cô không muốn xử lý những vấn đề đó.