Chu Diệu mím môi.
Anh vừa mới giải thích, nhưng mà Ôn Duyệt căn bản không muốn nghe.
Trước mắt hiện ra khuôn mặt nhỏ có chút lạnh lùng và xa cách của Ôn Duyệt, Chu Diệu cảm thấy trong lòng dâng lên một ngọn lửa không rõ nguyên nhân cùng sự bực bội khó tả. Anh không kiên nhẫn mà chậc hai tiếng, mạnh miệng oán trách một câu: “Không phải chỉ về muộn một chút sao, có cái gì mà tức giận chứ ——”
“Kẽo kẹt.”
Cánh cửa gỗ đang đóng chặt mở ra, Ôn Duyệt vừa lúc nghe được những lời này, bình tĩnh mà nhìn về phía Chu Diệu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây