Thập Niên 80: Lưu Manh Chiều Cô Vợ Nhỏ

Chương 5:

Chương Trước Chương Tiếp

Ôn Duyệt cảm thấy đứng ở nơi này quá xấu hổ, liền bước nhanh đi theo.

Không gian phòng bếp không phải rất lớn, đập vào mắt là một cái bếp lò đất từng nhìn thấy trong ti vi, trên bếp lò có hai cái nồi. Trước chỗ nhóm lửa là một cái ghế nhỏ, phía sau ghế là một vài bó cỏ khô cùng với củi.

Dựa vào tường là một tấm gỗ nhỏ dùng để xắt thức ăn, trên vách tường treo nồi và đũa, bàn nhỏ bên cạnh thì được dùng để chén. Còn có một cái gian phòng nhỏ, không biết là dùng để làm gì…

Ôn Duyệt quét mắt nhìn qua phòng bếp, Chu Diệu đã cầm d.a.o phay đứng ở trước tấm gỗ nhỏ thuần thục mà xắt thịt khối. Anh rũ mắt, lông mi vừa dài vừa dày rũ xuống tạo thành một bóng râm, môi mím chặt thành đường thẳng, mày nhăn lại, nghiêm túc lại không kiên nhẫn.

Khi xắt rau, cơ bắp trên cánh tay nổi lên, gân xanh trên mu bàn tay hiện lên rõ ràng rất có cảm giác mạnh mẽ.

“Anh đang nấu cơm?” Cô hơi hơi trừng lớn đôi mắt.

“Không có.” Chu Diệu cũng không ngẩng đầu lên, ngữ khí nhàn nhạt: “Tôi đang khắc hoa.”

Ôn Duyệt nghe ra được sự mỉa mai của anh.

Cô nhớ lại, sau khi gả qua đây đều là Chu Diệu nấu cơm, mà nguyên chủ luôn ở trong phòng khóc, thuận tiện chờ đồ ăn dọn lên bàn, một bên ăn một bên khóc.

Nhưng sau đó lại nhớ đến hương vị đồ ăn.

…… Ực.

“Nếu không để tôi làm đi?” Ôŋ Duyệt nhắm mắt, có chút không muốn đối mặt.

Chu Diệu nấu cơm khá tốt, nhưng lại không thể ăn.

Nguyên chủ có thể ăn được, còn cô thì không, miệng cô tương đối kén chọn.

“?”

Chu Diệu nâng mí mắt nhìn qua, nhìn chằm chằm cô hai giây, ném xuống một câu “được”, nhanh chóng đem thịt còn thừa trong tay cắt xong, dứt khoát lưu loát mà buông d.a.o quay đầu đi nhóm lửa.

Động tác giống như gấp không chờ nổi.

Ôŋ Duyệt nhìn mấy thứ đồ ăn trên thớt, cân nhắc làm món ớt xanh xào thịt, khoai tây sợi và đậu hủ Ma Bà.

Đang muốn đi rửa rau, liền nghe Chu Diệu giọng điệu lười biếng nói: “Đúng rồi, cơm còn chưa nấu, cô đi nấu cơm đi.”

Sai sử rất thuận tay.

Ôn Duyệt “a” một tiếng, nháy mắt mềm giọng nói: “Tôi không biết nấu cơm.”

Nấu cơm bằng bếp lò đất, cô không biết làm.

“Biết xào rau nhưng không biết nấu cơm?” Chu Diệu nhướng mày, ngữ khí lành lạnh, vẻ mặt biểu lộ cô đừng có làm tôi cười.

Ôŋ Duyệt khẽ cắn môi: “Anh làm mẫu một lần, tôi sẽ học.”

“... Được.”

Chu Diệu tiện tay ném củi gỗ qua bên cạnh, đứng dậy đi đến lu gạo, lấy nắp ra, khom lưng cầm lấy chén múc một chén gạo sau đó bỏ vào nồi.

Ôŋ Duyệt cảm thấy không thích hợp, hỏi một câu: “Anh không vo gạo?”

Chu Diệu không sao cả: “Yên tâm, ăn không chết.”

“Không được, nhất định phải vo gạo.” Ôŋ Duyệt không chịu được, điều kiện kém có thể chịu đựng, nhưng không vệ sinh thật sự có chút chịu không nổi. Cô đánh bạo nắm chặt lấy cổ tay Chu Diệu, đối diện với ánh mắt u ám của Chu Diệu cô nói: “Không sạch sẽ ăn vào sẽ dễ sinh bệnh.”

“Anh cũng biết thân thể của tôi kém, đến lúc đó sinh bệnh lại phải vào bệnh viện.”

Chu Diệu chịu đựng, trầm giọng không kiên nhẫn nói: “Được, được, vo gạo, vo gạo, cưới phải cô vợ như cô thật là phiền phức.” Anh nhíu mày xoay người đem gạo bỏ vào trong chậu, có lệ mà múc nước vo gạo hai lần.

Vừa định đem gạo bỏ vào trong nồi, Ôn Duyệt ở bên cạnh lại múc một gáo nước, không tiếng động mà nhìn chằm chằm anh, quật cường đến chết.

Chu Diệu nhận mệnh, lại vo gạo thêm hai lần, đến cuối cùng, cả người không kiên nhẫn tới cực điểm, quanh người tràn ngập sự bực bội, phảng phất một chút thì sẽ nổ tung.

Anh cố nén tức giận vo sạch gạo ném vào trong nồi, lại đổ nước vào, lấy nắp nồi treo ở trên móc xuống, liếc xéo cô gái đang nghiêm túc đứng xem ở bên cạnh, lạnh lùng hỏi: “Hiểu chưa?”

“Chỉ cần làm như vậy?” Ôn Duyệt có chút kinh ngạc.

Chu Diệu: “Đúng, cứ như vậy.”

Cũng rất đơn giản.

“Tôi hiểu rồi.” Ôn Duyệt gật gật đầu, nhìn Chu Diệu mỉm cười ngọt ngào, một chút cũng không thèm để ý khuôn mặt lạnh lùng của anh.

Cô vừa mới xuyên qua, không quen thuộc nơi này, chỉ có người đàn ông trước mắt là có thể miễn cưỡng dựa vào một chút, tính tình không tốt cũng không sao, cứ coi là một cấp trên phiền phức cố gắng tránh gây xung đột là được. Rốt cuộc trong trí nhớ của nguyên chủ, một nhà Bác cả lại càng khó đối phó hơn.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)