Áo ba lỗ bị căng lên bởi những đường cơ bắp hiện lên rõ ràng, ống tay áo cuốn lên lộ ra hai cánh tay màu lúa mạch với những đường gân xanh nổi lên, tràn đầy sức mạnh bùng nổ. Những ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng lười biếng mà buông thõng ở bên người, có thể tưởng tượng được sẽ như thế nào khi nắm chặt thành nắm đấm.
Khẳng định rất có lực sát thương.
Trong lúc nhất thời Ôn Hiểu Ngọc không biết nên nói cái gì, chỉ có nước mắt lạch cạch rơi xuống, khóc đến đáng thương.
Chu Diệu nhìn một cái liền cảm thấy phiền, “Cô cứ việc khóc của cô, đừng chắn đường tôi.”
Ôn Hiểu Ngọc: “……”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây