“Là con.” Chu Diệu ngựa quen đường cũ mà mở cửa đi vào, mày kiếm nhăn lại, “Để con giúp bà xỏ, hai người bọn họ đâu rồi?”
Bà Phương đem kim chỉ đưa cho Chu Diệu, cười ha hả lộ ra hàm răng xiêu vẹo thiếu mất hai chiếc răng cửa, hiền từ nói: “Thạch Đào và tiểu Lương vừa đi ra ngoài gánh nước, trong nhà không có nước, Lộ Lộ cũng đi cùng hai người bọn họ.”
Chu Diệu đáp lại một tiếng, hơi nheo mắt lại, chỉ mất ba, bốn lần đã đem chỉ xỏ qua kim nhẹ nhàng đưa cho bà nội Phương: “Lần sau bảo hai người bọn họ xỏ kim cho bà.”
Đôi mắt bà nội Phương không được tốt, mấy năm trước bị bệnh không có tiền đi trị, đôi mắt đã hỏng rồi, nhìn vật luôn là mờ mờ ảo ảo không rõ ràng.
“Được, được, trên tay con đang cầm cái gì vậy?” Bà nội Phương thở dài hai tiếng, cười tủm tỉm, nhìn chiếc đĩa trên tay Chu Diệu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây